Phó Hàn Tranh đứng dậy ôm chặt Cố Vi Vi vào lòng, sau đó cúi đầu hôn sâu rồi mới nói.
"Tôi nhớ em, nên máy bay vừa hạ cánh liền tới đây."
Khóe miệng Cố Vi Vi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong ngọt ngào, thì ra anh ấy đáp máy bay rồi mà không về nhà, đã trực tiếp chạy tới đây tìm cô rồi.
"Công việc thì sao, anh cứ mặc kệ như vậy à?"
Anh đi công tác mười ngày, ở công ty không biết đã chồng chất bao nhiêu công việc chờ anh xử lý.
"Bảo Phó Thời Khâm quay về trước rồi." Phó Hàn Tranh đáp.
Ngoài một số chuyện quan trọng cần anh phải tự mình ra quyết định, phần lớn công việc không cần anh tự mình xử lý cũng không sao.
Cố Vi Vi nhìn Phó Hàn Tranh, "Hóa ra, công việc chính Nhị Thiếu là thay anh làm việc cực khổ à?"
Cố Vi Vi không còn gì để nói, chỉ có thể âm thầm thông cảm với tên số khổ Phó Thời Khâm kia.
Phó Hàn Tranh ngồi xuống ghế sô pha, kéo cô ngồi làm trong lòng mình, đưa chiếc túi giấy bên cạnh cho cô.