Khóe môi Cố Vi Vi khẽ nhếch lên, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha.
"Cho nên nói đi nói lại, anh vẫn trách em làm hỏng chuyện?"
"Tôi trách em tối hôm quá quyến rũ." Phó Hàn Tranh nói xong, lại hôn thêm một cái.
Mặc dù phải chờ lâu một chút, nhưng biểu hiện tối hôm qua của cô, đã bồi thường đầy đủ cho anh rồi.
Cố Vi Vi đỏ mặt, vừa tức giận vừa xấu hổ.
"Có thể đừng nhắc tới chuyện tối hôm qua được không?"
Cố Vi Vi vừa nghĩ tới chuyện bản thân hết lần này tới lần khác quấn lấy Phó Hàn Tranh, không cho anh xuống giường, thật không biết phải giấu mặt vào đâu nữa.
"Tối hôm qua em to gan như vậy, bây giờ cũng biết xấu hổ rồi sao?" Phó Hàn Tranh trêu chọc.
Mặc dù đã để lỡ chính sự, nhưng dù sao anh cũng không hề hối hận chút nào.
Bỏ qua chuyện tốt như vậy, chẳng biết phải bao nhiêu lâu nữa anh mới được hưởng thụ lại đây.
Cố Vi Vi cắn răng lật một trang kịch bản, "Anh đừng nói chuyện với em."