Cố Vi Vi nghĩ ngợi quá tập trung, tới khi Phó Hàn Tranh và gián điệp kết thúc báo cáo, đi tới sau lưng cô mà vẫn không nhận ra.
Phó Hàn Tranh thấy cô không có phản ứng gì suốt một lúc lâu, hơi cúi người xuống ôm lấy cô từ phía sau rồi hỏi.
"Sách viết gì, mà hấp dẫn em đến mức này vậy?"
Cố Vi Vi hồi phục tinh thần, nghiêng đầu nhìn Phó Hàn Tranh tràn ngập ôn nhu và nuông chiều cô, đôi mắt đột nhiên trở nên ngơ ngác.
Cô đã dùng máy tính của Kiều Lâm, để lại ám hiệu bí mật trên mạng, nếu sư phụ nhìn thấy ám hiệu mà bọn họ thống nhất trước đây, thì phải liên hệ với cô rồi mới phải.
Nhưng, đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, mà vẫn không có tin tức gì cả.
Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ rằng cô còn chưa liên lạc được với bọn họ, thì đã bị Phó Hàn Tranh hoặc Cố Tư Đình tìm ra trước rồi.
Phó Hàn Tranh híp mắt lại, "Có tâm sự sao?"
"Không có, chỉ là hơi mệt mỏi mà thôi." Cố Vi Vi cố ý ngáp một cái, giả vờ như thể mình thật sự buồn ngủ.