Bàn tay đang nâng chén hồng trà của Cố Vi Vi run lên, làm đổ nước trà xuống quyển sách kia và bộ đồ trên người.
Phó Hàn Tranh nghe thấy tiếng động, hơi nghiêng đầu liếc nhìn.
"Tôi… tôi đi thay bộ quần áo."
Cô miễn cưỡng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhanh chân bước ra khỏi phòng, vào phòng cất đồ thay quần áo.
Cô vào phòng cất đồ, dựa người vào cửa thở gấp.
Cố vẫn luôn cho rằng, Cố gia nhận nuôi cô, để cô được sống sung túc, là ân tình lớn lao đối với cô.
Nhưng cô cũng luôn quan tâm tới lợi ích của Cố gia, trước nay không làm chuyện gây hại tới Cố gia.
Vậy mà, đến cả việc nhận nuôi cô cũng chỉ là một giao dịch không muốn người khác biết.
Vì người cha ruột thần bí không lộ diện kia của cô, Cố gia dành cho cô cuộc sống xa hoa nhất, luôn luôn cẩn thận bảo vệ sự an toàn của cô, che giấu thân thế của cô.
Những năm tháng đó, cô xem cuốn nhật ký mà mẹ để lại, dùng rất nhiều cách để đi tìm người cha ruột đã mất tích nhiều năm kia.