Phó Thời Khâm thất vọng, nhưng sự hồi đáp của cô của vốn anh cũng đã đoán được.
Dù sao hiện tại họ cũng không còn là người yêu của nhau nữa nên việc cô không đến sống cùng anh là lẽ thường tình.
"Vậy thì em cố gắng mỗi ngày đến ăn cùng anh một bữa cơm nhé, được chứ?"
"Được, dù sao thì cơm của đoàn phim cũng không được ngon cho lắm." Lăng Hiểu cười đáp.
Hai người lại tiếp tực nói chuyện cười đùa, nói mãi rồi Lăng Hiểu ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Phó Thời Khâm nằm nghiêng đối diện với giường của cô, yên lặng ngắm nhìn.
Anh cứ ngắm mãi đến muộn mới chịu đi ngủ.
Sáng hôm sau đến khi hộ sĩ đến nhắc đi kiểm tra hai người mới bừng tỉnh giấc.
Lăng Hiểu đưa anh đi kiểm tra đường huyết, sau đó lại cùng anh đi ăn sáng rồi mới đi làm xét nghiệm.
Bác sĩ điều trị xem một lượt các báo cáo xét nghiệm, nói: