Cố Vi Vi bật cười, nhưng vẫn đáp ứng yêu cầu của ạnh.
"Yên tâm, không giục anh đâu, mà anh cũng cố gắng đi."
Lúc này, Phó Thời Dịch đang trên đường đi gặp Đinh Đông Đông rồi, còn cái cô và mọi người bận tâm chính là anh cùng Lăng Hiểu.
"Yên tâm đi, không theo đuổi được, tôi sẽ về nhà." Phó Thời Khâm lập lời thề son sắt nói.
"Cậu hai Phó, có thể đôi khi cô ấy sẽ làm anh thất vọng, nhưng anh đừng từ bỏ dễ dàng." Cố Vi Vi dặn dò.
Với tính cách của Lăng Hiểu, thì Phó Thời Khâm theo đuổi thì khó tránh khỏi vấp ngã, trắc trở.
Nhưng nếu anh theo đuổi mà như không theo đuổi chỉ khiến Lăng Hiểu cảm thấy tình yêu không chân thực, không duy trì được lâu dài.
Phó Thời Khâm đáp, Tôi biết phải làm gì rồi."
"Không nói nữa, anh anh tan làm rồi." Cố Vi Vi nói rồi cúp điện thoại, nhanh chóng đi đón chồng.
Bên này, Phó Thời Khâm cúp điện thoại, nằm giường bệnh mà chán muốn chết, nhưng ngày mai cô ấy mới đến nên anh đành phải đợi.