Lăng Hiểu nghe xong, cô liếc nhìn Phó Thời Khâm trên giường bệnh.
"Anh không đưa anh ấy về thành phố à?"
Phó Thời Dịch nghe vậy thì bất đắc dĩ thở dài.
"Tất nhiên tôi có thể đưa anh ấy về. Có điều về rồi anh ấy lại tiếp tục mượn rượu giải sầu, cứ như vậy nhẹ thì lại chảy máu vì loét dạ dày, nặng thì chẳng phải sẽ có khả năng bị ung thư sao?"
"Nhưng anh đi rồi thì cũng không thể để anh ấy một mình như vậy được." Lăng Hiểu khó xử nói.
... Ít ra ..., về thành phố còn có người nhà họ Phó chăm sóc, như vậy cũng tốt hơn là tìm người ngoài chăm sóc anh ta.
"Cô Lăng à, cái vấn đề của cậu hai họ Phó không phải là xuất huyết dạ dày, mà là bệnh từ tâm." Phó Thời Dịch bình tĩnh nhìn anh trai, nói:
"Vì em mà tương tư."
"Cậu ba, tôi cảm thấy, anh đưa anh ấy về thành phố thì sẽ dễ tìm người chăm sóc anh ấy hơn là ở đây." Lăng Hiểu nghiêm túc đề nghị.
Phó Thời Dịch chỉ liếc nhìn người nằm trên giường bệnh, cố thuyết phục: