Phó Thời Khâm dựa vào bồn rửa tay, quờ quờ xung quanh, rồi quay lại nhìn Phó Thời Dịch với ánh mắt lờ đờ, mơ hồ.
"Anh bị sao à?"
"Anh nôn ra máu, cậu hai họ Phó, anh vừa nôn ra máu... " Phó Thời Dịch chỉ chỉ máu trong bồn cầu.
Nghe xong, Phó Thời Khâm quay đầu lại nhìn thì mắt anh tối sầm lại, đứng không vững như lảo đảo sắp ngã.
Phó Thời Dịch thấy vậy thì cuống quít chạy đến đỡ người để anh không bị đập đầu xuống sàn, rồi ngồi vậy lần tìm điện thoại gọi xe cứu thương.
Cũng may bệnh viện cách quán rượu cũng không xa nên xe cứu thương nhanh chóng tới nơi, nhận viên y tá vội vàng đỡ Phó Thời Khâm lên cáng rồi chuyển lên xe.
Lúc này trợ lý của Lăng Hiểu vừa đưa đồ xong, đang chuẩn bị xuống tầng về phòng thì thấy mấy người của bệnh viện đang khiêng người vào thang máy.
"Cậu ba, có chuyện gì vậy?"
Cô trợ lý thấy được sắc mặt của Phó Thời Dịch rất nghiêm trọng, anh cũng đi theo xe đẩy vào thang máy, rồi đáp: