Sau khi mấy người Lăng Hiểu rời khỏi, Phó Thời Khâm đang ở trong buổi xã giao liền nghe Từ Khiêm báo cáo:
"Mấy người cô Lăng đã rời đi."
Phó Thời Khâm gật đầu, lại hỏi thêm:
"Chuyện tên họ Lưu kia đã sắp xếp chưa?"
Nghĩ đến ban nãy tên khốn kia giơ móng vuốt chạm vào vai cô là anh lại muốn băm vằm móng vuốt của anh ta ra từng mảnh.
"Công ty của tổng giám đốc Lưu và hai hạng mục dưới trướng Phó thị có hợp tác, anh chắc chắn sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà làm khó dễ người ta?" Từ Khiêm nhỏ giọng dò hỏi.
"Chuyện nhỏ?" Phó Thời Khâm nhìn về phía Từ Khiêm, trầm giọng nói:
"Móng vuốt của anh ta suýt nữa thì chạm vào người Hiểu Hiểu rồi?!"
"Suýt nữa, chứ không phải đã chạm rồi." Vẻ mặt Từ Khiêm vẫn bình tĩnh.
"Nếu tôi mà không đến thì anh ta thật sự đã chạm vào rồi đấy." Phó Thời Khâm nghiến răng hàm, hung dữ nói: "Không phải chỉ tổn thất chút tiền thôi sao, tôi thiếu chút tiền ấy sao?"