Quản lí ngồi lên sofa, thành khẩn nói:
"Cậu hai Phó lần này lại đưa chúng ta về, lại còn cho cô mượn áo khoác, rõ ràng là vẫn còn vương vấn cô.
Lăng Hiểu không nói gì, trở về phòng ngủ thay quần áo, sau đó ra ngoài đưa cho quản lí nói:
"Cầm cái áo này trả anh ấy."
"Tôi không đi, cô tự đi đi." Quản lí kiên quyết từ chối.
Cô ta nghĩ, cậu hai Phó hi vọng Lăng Hiểu sẽ tự mình cầm trả cho anh, vì vậy chuyện này cô sẽ không làm.
Lăng Hiểu mím môi, cầm áo đi xuống dưới, vẫn còn nhìn thấy Phó Thời Khâm đang đứng ở đó.
"Anh Phó, cảm ơn chiếc áo của anh."
Phó Thời Khâm không có nhận lấy, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Em thử gọi một tiếng anh Phó nữa tôi nghe xem?"
"Anh Phó, vậy tôi nên gọi là gì đây?" Lăng Hiểu cười hỏi ngược lại.
Phó Thời Khâm tức muốn điên, cố gắng hít thở để kiềm chế cảm xúc.
"Em cứ phải giả vờ như không quen biết tôi vậy à?"