Bởi vì phải hoàn thành một hôn lễ khó quên, bà Phó ngăn cản Phó Hàn Tranh vừa bàn công việc với Nguyên Sóc xong chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
"Đêm nay con cùng hai đứa nhỏ ngủ đi."
"Hai đứa đều có người trông." Phó Hàn Tranh nói.
"Một đêm trước hôn lễ chú rể và cô dâu không thể gặp mặt." Bà Phó ngăn ở cửa giải thích.
Phó Hàn Tranh nhíu mày, "Còn không tin mấy thứ này."
Bọn họ đều ở bên nhau mấy năm như vậy, cũng là đêm trước hôn lễ, không cho anh gặp vợ mình, đây là cái đạo lý lệch lạc gì thế.
"Chúng ta tin." Bà Phó mạnh mẽ yêu cầu.
Phó Hàn Tranh nhìn mẹ mình đang ngăn ở cửa, trầm giọng nói.
"Vậy dù sao mẹ cũng để con nói với cô ấy một tiếng đã."
"Mẹ nói với con bé rồi, con bé đã nghỉ ngơi, con cũng nhanh chóng đi đi, ngày mai đến hôn lễ sẽ thấy." Bà Phó kiên trì không chịu cho anh liếc nhìn vợ mình một cái, tách ra một chút thì ngày mai hôn lễ mới có thể có ấn tượng sâu sắc.