Mặc dù bên ngoài Phó Hàn Tranh không quá quan tâm chuyện tình cảm của Phó Thời Khâm, nhưng ngày hôm sau liền sắp xếp đoàn đội chuyện nghiệp hơn tới giúp Phó Thời Khâm xây dựng rạp chiếu 3D mà anh ta tặng cho Lăng Hiểu.
Phó Thời Khâm biết được, cảm kích vọt tới văn phòng anh, kích động nói.
"Anh, anh sắp xếp người qua giúp em sao?"
"Ừm." Phó Hàn Tranh không mặn không nhạt lên tiếng.
"Anh, em biết ngay tình anh em của chúng ta còn vững chắc hơn cả kim loại, tình yêu sâu hơn cả biển sâu." Phó Thời Khâm hưng phấn nói năng lộn xộn, sùng bái nhìn người đang nghiêm túc làm việc, "Hiện tại em không muốn gọi anh là anh, em muốn gọi anh là cha."
Bàn tay đang ký tên của Phó Hàn Tranh run lên, tên đều ký lệch.
"Anh không cần đứa con trai lớn như em."
Từ Khiêm đang báo cáo công tác ở một bên không còn lời gì để nói nhìn Phó Thời Khâm nổi điên.
Đang anh em tử tế không làm, thế nào cũng muốn làm con trai của anh anh ta.