Cố Vi Vi giật mình hoảng sợ nhìn hắn, mặc dù phòng của cô và Phó Thời Dịch ở cách vách.
Nhưng, cách âm cũng không kém đến mức đó chứ.
Phó Thời Dịch hạ thấp giọng, nói.
"Đừng đoán lung tung, tối hôm qua cô gọi điện tới đúng lúc Phó Thời Khâm đang báo cáo công việc, hắn bị ép ăn cẩu lương cả một đêm, còn gọi tôi dậy ăn cùng."
Cố Vi Vi: "…"
Vì bọn họ bay cùng một chuyến với Cố Tư Đình, còn ngồi cùng khoang hạng nhất.
Cố Vi Vi và Phó Thời Dịch đều như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, một giây dài tựa một năm.
May mà, Phó Thời Dịch đã đổi chỗ ngồi cho cô.
Cô không ngồi quá gần Cố Tư Đình, còn có một tấm rèm ngăn cách tầm mắt, tâm trạng cũng không quá sốt sắng.
Từ thành phố Thịnh Tây bay tới Tây Đô mất hai tiếng rưỡi.
Cố Vi Vi có cảm giác đã hai thế kỉ trôi qua rồi, cuối cùng thì máy bay cũng hạ cánh.
Phó Thời Dịch đợi nhóm người Cố Tư Đình xuống bay bay trước, sau đó mới cùng Cố Vi Vi đi xuống.