Cố Vi Vi không tiếp lời từ nãy đến giờ kinh ngạc nhìn bà Phó, kéo áo bà nói:
"Mẹ, không cần phải như vậy."
Cho dù hôn lễ của Mạnh Như Nhã và Tần Lãng cũng do công ti này chuẩn bị, nhưng Mạnh Như Nhã đang mang thai, bọn họ khẳng định sẽ làm trong nước.
Tuy là cùng một công ti, nhưng tổ chức không cùng nơi.
Nếu như không phải bọn họ làm xong chuyện, đúng lúc ở gần nơi này, đến để giải quyết xong những vấn đề của hôn lễ, thì cũng không gặp phải người nhà họ Tần.
Bà Phó quay đầu nhìn cô, ám thị cô cứ yên tâm, sau lại nhìn bà Tần cùng Mạnh Như Nhã nói:
"Bác Phó, mọi chuyện chúng cháu đã bàn bạc xong rồi, bây giờ cách thời gian tổ chức hôn lễ còn chưa đầy một tháng, bác như vậy ức hiếp người quá đáng rồi." Vành mắt Mạnh Như Nhã đỏ ửng, ủy khuất nói.
"Đừng có gọi tôi là bác Phó, cứ gọi là bà Phó đi, dù sao cũng chẳng thân thiết." Bà Phó không còn sự dịu dàng như khi ở nhà, đặc biệt ngang ngược bá đạo nói: