Bà Phó nhìn ba mẹ con ngồi bên nhau vô cùng thân thiết, kiên trì nói:
"Vi Vi, thời gian không còn sớm nữa, nên đưa Hữu Hữu và Điềm Điềm về ngủ trưa thôi."
Cố Vi Vi không nỡ, ngón tay chỉ vào bên cạnh giường bệnh, nói:
"Có thể cho chúng ngủ ở đây."
Hà Trì hắng giọng một cái, nói theo ý Phó Hàn Tranh:
"Chị dâu, dù sao bệnh viện có nhiều bệnh, hệ miễn dịch của trẻ con chưa hoàn thiện, ở lại bệnh viện lâu thì không tốt, khắp nơi đều là vi khuẩn gây bệnh."
Cố Vi Vi mím môi, chỉ đành chấm dứt cuộc đoàn tụ chờ đã lâu của mẹ con.
"Vậy được rồi, mọi người dẫn chúng về trước đi."
Bà Phó và Phó Thắng Anh đi giày cho hai đứa trẻ, bế chúng từ trên giường lên.
"Hữu Hữu, Điềm Điềm, mau chào mẹ đi, ngày mai chúng ta lại đến."
Hữu Hữu ngoan ngoãn vẫy tay chào, Điềm Điềm tựa lên vai Phó Thắng Anh, vừa thấy phải đi, cái miệng nhỏ nhắn méo xệch đi, nước mắt đã lưng tròng.