Phó Thắng Anh và cháu trai cháu gái đọc truyện tranh, mí mắt cũng không nâng lên hỏi.
"Vậy túi xách với xe bà nhận được trong mấy năm nay, còn có trang sức đều là rác rưởi sao?"
"Đó là nó nói Từ Khiêm và Thời Khâm mua giúp, cho tới bây giờ chưa từng tự mình mua bao giờ." Bà Phó tranh luận.
Nhưng lúc đó anh luôn tập trung vào công việc, không có thời gian và tâm trạng.
Lúc này có vợ thì tâm trạng với thời gian gì đó anh đều có.
"Được rồi, cha mẹ là cha mẹ, vợ là vợ, có cái gì mà phải tranh giành." Bà cụ Phó lại rất rộng lượng, quay sang nói với bà Phó:
"Nó không tặng cho các con, làm cha mẹ đoạn tuyệt quan hệ với nó được chắc, vợ không chiều, lỡ sau này chạy mất thì sao?"
Đó chính là tâm can bảo bối của anh, không cưng chiều thì còn có thể làm gì?
Phó Hàn Tranh ôm bó hoa đẩy cửa nhẹ bước vào.
Cố Vi Vi đang viết lên kịch bản, cho nên không nhận ra có người đi vào, đến khi có một bó hoa đặt trước mặt cô.