Cố Vi Vi hối hận đã mặc bộ quần áo này, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Em đang nói về vấn đề cách âm sao?"
Phó Hàn Tranh bị cô che miệng, giọng nói ồm ồm, có chút đáng yêu không nói nên lời.
"Nếu không thì sao?"
"Em muốn nói là nói anh không được quá mức, làm ngày mai em không xuống được giường." Cố Vi Vi đỏ mặt nhắc nhở.
Phó Hàn Tranh khẽ gật đầu, xem như đồng ý với yêu cầu của cô, kéo tay cô ra rồi lại hôn lên.
Bởi vì tiểu ma đầu Điềm Điềm kia, anh đã mấy ngày không chạm vào cô.
Mà cố tình đêm nay cô còn mặc như vậy trêu chọc anh, cho nên ngay từ đầu anh đã sớm ném lời đồng ý kia ra sau đầu, không biết mệt mỏi đòi lấy sự ngọt ngào của cô.
Vì thế, Cố Vi Vi không hề ngoài ý muốn dậy muộn.
Phó Hàn Tranh vẫn đúng giờ rời giường, anh rửa mặt thay quần áo đi ra ngoài ăn sáng, hai đứa bé cũng đã sớm được bà Phó và bảo mẫu bế ra.
"Vi Vi đâu, chưa dậy sao?"