Hôm nay tiểu ma đầu Điềm Điềm lại cho Phó Hàn Tranh mặt mũi, không chỉ để anh dỗ ngủ, hơn nữa cũng không từ chối ngủ trên giường nhỏ của cô bé nữa.
Anh đặt cô bé xuống giường, nhìn cô bé ngủ ngon lành như vậy thì khó tin.
Mỗi tối gần đây đều muốn ở gần mẹ, vừa rời khỏi mẹ thì khóc lóc, hôm nay lại ngoan như vậy.
"Kỳ lạ, hôm nay con bé lại không dính em."
"Trẻ con mà, một hồi đến một hồi đi." Cố Vi Vi cười nói.
Hai người nhẹ nhàng đóng cửa phòng trẻ con, Phó Hàn Tranh nhìn phòng khách được trang trí tỉ mỉ bởi đèn và đồ trang trí, quay sang vươn tay về phía cô.
"Bà Phó, có thể mời em khiêu vũ không?"
"Bọn nhỏ vừa mới ngủ, bật nhạc sẽ đánh thức hai đứa." Cố Vi Vi nhắc nhở.
Trong nhà có loa phát nhạc, thỉnh thoảng sẽ bật một vài bài hát kinh điển, nghe rất thú vị.
Nhưng hơn nửa đêm bật nhạc sẽ không thích hợp.
Phó Hàn Tranh suy nghĩ, mở nhạc từ điện thoại của mình, bật âm thanh nhỏ rồi đặt xuống bàn trà.