Phó Thời Dịch thấy anh ta thật sự phiền não, vì thế thở dài nói.
"Thật ra, nói đi nói lại là cô ấy không đủ yêu anh."
Nếu thật sự thích một người đến không chịu được thì sẽ không nỡ chia tay, lại càng không từ chối lời cầu hôn của anh ta.
"Làm sao mà biết?" Phó Thời Khâm không quá tin tưởng.
Phó Thời Dịch nhíu mày nghĩ:
"Nếu cô ấy đủ yêu anh thì sẽ không có suy nghĩ như vậy, hơn nữa ánh mắt cô ấy nhìn anh cũng có thể nhìn ra được?"
"Ánh mắt cô ấy nhìn anh thế nào?" Phó Thời Khâm ngạc nhiên.
Chẳng lẽ quan hệ của bọn họ lộ ra sơ hở gì rồi?
Phó Thời Dịch cho anh ta một ánh mắt xem thường: "Nếu yêu một người thì ánh mắt sẽ không tự giác dừng lại ở trên người đối phương, anh cả và chị dâu nhìn đối phương là ánh mắt thế nào, có hiểu không?"
"Lăng Hiểu cũng nhìn anh mà." Phó Thời Khâm mạnh miệng.
Nhưng ánh mắt cô ấy nhìn anh ta không dịu dàng thâm tình như chị dâu nhìn anh cả mà thôi.