Lăng Hiểu ngạc nhiên bật cười: "Cái gì vậy?"
Phó Thời Khâm lấy từ túi áo ra hai móc chìa khóa, là móc khóa để ảnh chụp chung của bọn họ trong động băng, bên ngoài là thủy tinh trong suốt, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.
"Này, tặng cô."
Lăng Hiểu nhận lấy nhìn: "Cảm ơn."
"Tôi làm hai cái, cô một cái, tôi một cái." Phó Thời Khâm nói.
Lăng Hiểu: "..."
Mấy chuyện này là chuyện người yêu làm, bọn họ là người yêu giả mà.
"Không còn sớm, tôi về trước đây, cô nghỉ ngơi sớm một chút." Phó Thời Khâm không đợi cô ấy phản ứng, nhanh chóng rời đi.
Lăng Hiểu nhìn cửa nhà mình đóng lại, cúi đầu nhìn móc khóa trong tay, bất đắc dĩ cười.
"Ngây thơ."
Ngoài miệng nói ngây thơ xong, nhưng cô ấy lại móc chìa khóa nhà mình lên đó.
Phó Thời Khâm xuống tầng, ngồi trên xe cầm chiếc móc khóa và miếng dán tủ lạnh nhìn hồi lâu, bẻ một miếng socola bỏ vào miệng.
Anh ta thích ăn đồ ngọt, nhưng chưa từng nếm qua socola nào ngọt như vậy.