"Thật vất vả mới xin nghỉ được một lần, cô bảo tôi ở khách sạn chờ sao?" Phó Thời Khâm bất mãn hỏi lại.
Lăng Hiểu đi theo anh ta vào khách sạn, nói ra ý nghĩ của mình.
"Hình như anh không có hứng thú với cực quang."
"Ai nói, tôi vô cùng thích." Phó Thời Khâm kiên quyết nói.
Quả thật anh ta không có hứng thú với cực quang, hoàn toàn là vì tâm nguyện của cô ấy nên mới đến.
Nhưng cô ấy muốn hoàn thành tâm nguyện, anh ta cũng muốn mình và cô ấy cùng hoàn thành.
Lăng Hiểu không còn gì chống đỡ, chỉ có thể nói.
"Được rồi, vậy cùng đi."
Nói xong, hai người cùng nhau tới khách sạn ăn sáng, nhưng bữa sáng theo kiểu Tây Âu hiển nhiên không phong phú bằng nước Hoa.
Bữa sáng qua đi, Phó Thời Khâm lái xe chở Lăng Hiểu rời khỏi khách sạn.
Lăng Hiểu ngồi lên xe, cầm điện thoại tra bản đồ hỏi.
"Đi đâu trước vậy?"