Phó Thời Khâm nằm yên bất động, dùng giọng điệu đùa giỡn che giấu sự chột dạ của mình.
"Tôi mà có ý đồ gây rối thì đã sớm ra tay, hơn nữa cô không thể phản kháng được."
Nếu anh ta thật sự muốn cơ thể cô ấy thì lợi dụng thân phận cậu hai nhà họ Phó, cản trở con đường phát triển trong giới giải trí của cô ấy, thậm chí khiến cho cô ấy rời khỏi anh ta sẽ không có nơi dừng chân ở Trung Quốc, từ đó ép cô ấy đi vào khuôn khổ.
Nhưng anh ta hao tổn tâm trí cưng chiều cô ấy như vậy, còn không phải hy vọng cô ấy tiếp nhận anh ta từ đáy lòng sao.
Lăng Hiểu mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Phó Thời Khâm ngủ chung một chiếc giường.
"May là anh không có, bằng không..."
Cố ấy cười như không cười cong cong khóe môi, không nói hết câu.
"Bằng không thế nào?" Phó Thời Khâm cười tủm tỉm nói.
Lăng Hiểu cười lạnh lẽo: "Bằng không tôi sợ là sẽ giết chết anh."
Nụ cười của Phó Thời Khâm cứng đờ, cười khan vài tiếng.