Bởi vì không thoải mái nên bữa tối Vi Vi không ăn nhiều, ăn một ít cháo và uống một bát canh do bà Phó nấu.
Vốn muốn chơi với hai đứa bé một lúc, kết quả ăn xong đã bị Phó Hàn Tranh áp giải về phòng nghỉ ngơi.
Có lẽ buổi chiều ngủ quá lâu nên lúc này bắt cô nằm trên giường, ngược lại không ngủ được.
Phó Hàn Tranh thấy dáng vẻ không buồn ngủ của cô: "Hay là anh tìm sách cho em nhé?"
Cố Vi Vi gật đầu liên tục, dù sao có sách đỡ hơn nằm trên giường.
Phó Hàn Tranh lên thư phòng trên tầng lấy hai cuốn sách xuống cho cô, ngồi trên giường đọc sách cho cô nghe.
Giọng nói trầm thấp tao nhã đọc một quyển thơ của Ý, không thể nghi ngờ là hưởng thụ lớn nhất cho lỗ tai.
Cố Vi Vi ôm thú bông ngồi trên giường, mỉm cười lắng nghe.
Đợi anh đọc xong, cô mới nói.
"Hình như trước kia có nghe qua tập thơ này rồi."
"Ừ, trước kia anh từng đọc cho em." Phó Hàn Tranh nói.