Hai người ở trên núi vùng ngoại ô Đế Đô ngắm sao trời đến nửa đêm mới trở về.
Trên đường về, Cố Vi Vi dựa vào người Phó Hàn Tranh ngủ thiếp đi.
Tới nhà rồi cũng không tỉnh, Phó Hàn Tranh ôm cô từ trên xe xuống.
Cho tới sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, cô mới biết mình đã về nhà.
"Tối hôm qua mấy giờ trở về?"
"Hai giờ rưỡi." Phó Hàn Tranh nói.
Cố Vi Vi gãi đầu: "Tại sao em không nhớ mình trở về kiểu gì?"
"Trên đường em ngủ, anh bế em lên." Phó Hàn Tranh nói, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói vừa trầm thấp lười biếng vừa gợi cảm.
Cố Vi Vi cười cười, xoay người dựa vào ngực anh hỏi.
"Ngày hôm qua hẹn hò có vui không?"
"Không quá vui vẻ." Phó Hàn Tranh nhìn cô rồi nói.
Cố Vi Vi nhíu mày: "Là đồ ăn nhà hàng không ăn ngon? Hay là sao không đẹp?"
"Mấy chuyện này đều tốt." Phó Hàn Tranh nói.
"Vậy chỗ nào không tốt?" Cố Vi Vi không chịu bỏ qua.
Phó Hàn Tranh nhìn cô, bất đắc dĩ nói.