Cố Vi Vi chơi với hai đứa nhỏ khoảng hai mươi phút, Phó Hàn Tranh cũng đến, anh đã thay quần áo.
Điềm Điềm vừa thấy cha thì cười vô cùng vui vẻ, gương mặt nhỏ cười lên cực kỳ đáng yêu.
Hôm nay chỉ có ba gia đình, mấy đứa nhỏ cũng đều khoảng mười tháng.
Hai cô giáo đi vào chào hỏi mấy gia đình, làm quen với bọn nhỏ, sau đó hướng dẫn cho phụ huynh và các bé chơi một vài trò chơi đơn giản.
Để bọn nhỏ ngồi cách khoảng một mét, cha mẹ đẩy quả bóng lăn qua cho bé để bé đẩy quả bóng lăn ngược lại.
Hữu Hữu ôm quả bóng nhìn một lúc sau đó đẩy lại cho cô.
Nhưng Điềm Điềm nhìn Phó Hàn Tranh đẩy quả bóng qua thì ôm lấy gặm thử một cái.
Cố Vi Vi che mặt, dở khóc dở cười.
"Sao em lại sinh ra một đứa tham ăn như vậy chứ."
Bất cứ thứ gì rơi vào tay cô bé đều sẽ gặm thử một cái.
Có thể ăn thì ăn, không thể ăn thì mới chơi.
Điềm Điềm gặm một cái, sau khi phát hiện không thể ăn mới đẩy lại cho Phó Hàn Tranh.