Mặc dù cô đã khéo léo từ chối nhưng ngày thứ hai Phó Thắng Anh vẫn cho người lấy sổ tiết kiệm của bọn họ mang đến.
"Bà nội, cha, mẹ, thật sự không cần mọi người bỏ tiền, con có thể lôi kéo đầu tư, hơn nữa con không hiểu rõ chuyện này lắm, đến lúc đó vẫn phải nhờ Hàn Tranh giúp đỡ."
Cô cảm thấy ở trong nhà này, sớm muộn gì cũng bị bọn họ lấy tiền đập chết.
"Bảo cháu cầm thì cứ cầm đi." Thái độ của bà Phó rất mạnh mẽ nói:
"Vốn lưu động của tập đoàn nhà họ Phó đều ở các hạng mục nước ngoài, miếng đất này của cháu sau khi khai phá xong thì cần một khoản vốn lớn, dùng tiền của người ngoài vẫn có nguy hiểm, lấy tiền của chúng ta là tốt nhất, thua lỗ cũng không quan trọng."
Cố Vi Vi: "..."
Nếu thua lỗ, sao có thể không quan trọng chứ?
Hơn nữa cầm tiền của bọn họ, áp lực của cô lại càng lớn.
Nhưng cô từ chối vài lần, cả ba người không chịu nhận lại.