Có lẽ bởi vì bà Tần ra nước ngoài quá thường xuyên cho nên mấy ngày liền không liên lạc về nhà thì người nhà họ Tần lại không hề cảm thấy có gì không ổn cả.
Đợi khi bà ta tỉnh lại ở LasVegas thì có lẽ đã là ngày hôm sau của hạn chót việc trả nợ.
Bà ta vừa nhìn thời gian đã vội vàng mua vé máy bay về nước.
Trước khi lên máy bay thì đã gọi điện cho Mạnh Như Nhã.
"Chị dâu à, mấy ngày nay chị đi đâu thế, điện thoại gọi cũng không được, khoản tiền đó hôm qua là hạn chót rồi, rốt cuộc chị định làm thế nào đây?"
Bà Tần suy nghĩ một lát rồi hỏi.
"Khoảng tiền kia còn chưa kiếm lại được, bây giờ cô cho tôi mượn trước hai trăm triệu, chuyện còn lại tôi sẽ tự giải quyết với gia đình."
Nợ này nhất định phải trả nhưng bản thân bà ta chỉ có thể lấy một ít ra thôi nếu không bắt chồng bà ta bỏ tất ra thì chắc chắn sẽ vô cùng ầm ỹ.
"Chị dâu à, chị cũng biết dạo gần đây em cũng không dư dả gì." Mạnh Như Nhã khéo léo từ chối yêu cầu vay tiền.