Cố Vi Vi bị sặc một miếng cháo, cảm giác về sau rốt cuộc không có cách nào uống được canh bà Phó nấu nữa.
Lúc ở nhà cũ cũng vậy, mỗi ngày thay đổi đủ các loại canh nấu cho cô, cũng không biết là bồi bổ cái gì cho cô nữa.
Hiện tại, vậy mà còn sai người nấu canh bổ thận cho Phó Hàn Tranh.
Rốt cuộc bà nghĩ bọn họ ở cùng nhau không biết xấu hổ không biết tiết chế bao nhiêu, mà đi đến nông nỗi yêu cầu nấu canh tẩm bổ cho Phó Hàn Tranh.
Hơn nữa, anh như vậy còn cần tẩm bổ sao?
Cô liếc nhìn Phó Hàn Tranh một cái, ý bảo anh không được uống.
Phó Hàn Tranh bật cười:
"Em nhìn anh như vậy, rốt cuộc là muốn anh uống, hay là không muốn anh uống?"
"Uống đi, quả thật anh cũng cần tẩm bổ." Cố Vi Vi ngoài cười nhưng trong không cười.
Chẳng qua, Phó Hàn Tranh vẫn buông thìa xuống, nhìn thoáng qua người giúp việc nói:
"Đổ đi, về sau đừng có làm mấy thứ linh tinh này."