Giữa trưa ngày hôm sau khi bọn họ dọn về biệt thự số 7 ở Châu Giang Thịnh Cảnh, Nguyên Sóc liền đón Carman Dorrance tới đây.
Hữu Hữu và Điềm Điềm đang bám vào sô pha trong phòng khách để đứng lên, vừa nghe thấy cửa có động tĩnh, Điềm Điềm liền đặt mông ngồi xuống, tay chân nhanh nhẹn xoay người bò tới cửa.
Carman Dorrance vừa vào cửa, liền nhìn thấy bánh bao nhỏ đáng yêu bò tới chỗ mình, lòng cũng mềm xuống.
Sau đó, ông bế Điềm Điềm trên mặt đất lên.
"Sao cháu lại ngoan như vậy, đáng yêu như vậy chứ."
Hữu Hữu nhìn đoàn người đi vào, chớp chớp mắt, không có hứng thú đi qua nghênh đón.
Carman Dorrance cùng hai bánh bao nhỏ ngồi trên đệm dưới đất, mang đồ chơi mình mang đến ra cho hai đứa chơi.
Hữu Hữu nhìn một lúc, cũng bò qua chờ quà tặng.
"Đến đây nào, đây là của Hữu Hữu, đây là của Điềm Điềm." Carman Dorrance phân phát cho hai bánh bao nhỏ đồ chơi xong.
Cuối cùng cầm một gói quà được đóng gói tỉ mỉ đưa cho Cố Vi Vi.