Chẳng qua nếu như bây giờ Phó Thời Khâm biết Lăng Hiểu đang nghĩ gì, có lẽ anh ta sẽ tức đến mức nôn ra máu.
Anh ta nói luyện tập, nói mình thích người khác, chẳng qua chỉ là lấy cớ mà thôi, để cho Lăng Hiểu không cảnh giác với anh ta, kết quả hiện tại lại khiến cho đối phương càng thêm cảnh giác với anh ta.
Sau khi rửa mặt và thay quần áo xong, Lăng Hiểu đi ra ngoài, Phó Thời Khâm đang nằm trên giường của cô ấy, chỉ là anh ta chưa có ngủ.
"Sao anh còn chưa ngủ?"
Phó Thời Khâm không ngừng ngáp, nói:
"Tôi quên không nói cho cô biết, cô còn phải uống thuốc cảm, uống bốn viên hình con nhộng, hai viên hình tròn."
"Trong giấy hướng dẫn sử dụng có ghi, anh không cần chờ tôi ra rồi dặn dò đâu." Lăng Hiểu vừa bực mình vừa buồn cười.
Cô ấy ở bên trong rửa mặt, thay quần áo và trang điểm mất gần một tiếng, anh ta vẫn chờ cô ấy, chỉ vì nói một câu như thế.