Phó Thời Khâm nghe xong thì cười sâu xa.
"Sao có thể như thế được, tôi đã có người mình thích."
Tuy người anh ta thích chính là cô ấy.
Lăng Hiểu nghe thấy Phó Thời Khâm nói như thế, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Vừa mới nghĩ đến hành động gần đây của anh ta, cô ấy thật đúng là sợ anh ta sẽ như thế.
Phó Thời Khâm nhìn thấy vẻ mặt giống như tránh thoát được một kiếp của cô ấy, trêu chọc.
"Sao thế, chẳng lẽ cô cho rằng tôi thay đổi tình cảm, chuyển sang yêu cô à?"
"Không có là tốt nhất." Lăng Hiểu nói.
Nụ cười của Phó Thời Khâm càng sâu hơn: "Ngộ nhỡ nếu có thì phải làm sao bây giờ?"
Trong nháy mắt, sắc mặt của Lăng Hiểu trở nên nghiêm túc hơn:
"Như vậy hợp tác giữa chúng ta nhất định phải kết thúc."
"Tôi kém cỏi vậy sao?" Phó Thời Khâm nhíu mày.
May mà cho tới giờ anh ta chưa thừa nhận mục đích thật sự của mình khi tiếp tục hợp tác.