"Em không cảm thấy có ảnh hưởng gì." Cố Vi Vi nói.
Bà Phó bế Hữu Hữu đã tắm rửa xong đi ra, nói.
"Được rồi, Vi Vi, cháu lên trên lầu ngủ đi, tránh cho thằng bé suốt ngày phàn nàn với bác."
Mấy ngày nay bà cố ý giữ Vi Vi lại, chẳng qua là muốn lạnh nhạt thờ ơ với anh mấy ngày mà thôi.
Dù sao người làm mẹ như bà, chẳng lẽ còn trông mong tình cảm của hai người bọn họ không tốt ư?
"Nhưng Hữu Hữu cùng Điềm Điềm…" Cố Vi Vi nhìn hai con.
"Hai bác sẽ chăm sóc tốt cho bọn nhỏ, không phải còn có bảo mẫu à." Bà Phó nói.
Tuy nói như thế, nhưng Cố Vi Vi vẫn giúp đỡ dỗ cho hai đứa bé ngủ, sau đó mới quay về phòng ngủ chính.
Vừa mới đi vào cửa, Phó Hàn Tranh liền đè cô trên cánh cửa, cúi đầu muốn hôn cô.
Cố Vi Vi vươn tay che miệng anh: "Vấn đề trước đó em hỏi anh, anh còn chưa trả lời em."
Phó Hàn Tranh kéo tay cô ra: "Vấn đề nào?"
"Hai người nói chuyện quan trọng, đó là chuyện gì?" Cố Vi Vi hỏi.