Bà Phó bế Điềm Điềm, cười nói.
"Điềm Điềm à, cụ nói như thế có đúng không, cha cháu gặp may mắn, cho nên mới gặp được một người ưu tú như mẹ cháu, có đúng không?
Phó Thắng Anh gật đầu đồng ý: "Lời này của bà rất đúng."
Cố Vi Vi được bọn họ khen liền cảm thấy dở khóc dở cười, rõ ràng là cô may mắn gặp được Phó Hàn Tranh mới đúng.
Càng ở bên anh, cô càng hiểu vì sao lúc trước mình lại yêu anh.
Không ai yêu cô nhiều và kiên định như anh, khi biết cô là người nhà họ Cố, anh cũng không chia tay với cô, thậm chí ngay cả khi gia đình anh phản đối hai người bọn họ ở bên nhau, anh vẫn không chia tay cô. Lúc cô mất đi trí nhớ của mình, hoàn toàn quên mất đi anh, anh vẫn giống như cũ, không nhắc đến chuyện chia tay.
Có lẽ mọi chuyện đều sẽ thay đổi, nhưng cô lại rất tin tưởng, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cô.
"Nhắc đến mới nhớ, hai cháu đã bàn bạc xong chuyện hôn lễ chưa?" Bà cụ Phó quan tâm hỏi.