Tần Mạn liếc thoáng qua Mạnh Như Nhã đang đứng cùng một chỗ với Tần Lãng, ánh mắt mang theo khinh thường.
"Mẹ yên tâm, hôm nay con sẽ không đánh, không mắng cô ta."
Cô ấy đã làm đủ mọi cách, nhưng mọi người vẫn quyết định tổ chức tiệc đính hôn này, cô ấy còn có thể làm gì được nữa.
Dù sao người cưới Mạnh Như Nhã là anh hai, không phải cô ấy.
Từ sau khi đứa nhỏ nhà họ Phó xảy ra chuyện ở nhà bọn họ, cô ấy đã cảm thấy rất thất vọng với người trong nhà, bọn họ muốn làm gì thì làm.
Dù sao, cô ấy đã xin chuyển công tác sang Châu Âu, về sau trời cao hoàng đế ở xa, mắt không thấy, tâm không phiền.
Bà Tần chỉ biết thở dài: "Ngày vui, con đừng xụ mặt ra như thế."
"Mẹ sinh ra con đã như vậy, con cũng không có cách nào khác." Tần Mạn lại liếc về phía Cố Vi Vi, hỏi:
"Đó là ai thế?"