Phó Thời Khâm bước đến gần, thân mật ôm bả vai của Lăng Hiểu.
"Hai người nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
Lăng Hiểu hơi nhíu mày, hành động này gần như không thể thấy được, nghiêng đầu nhìn anh ta.
"Không có gì, chỉ tán gẫu về cảnh quay ngày mai thôi."
Lâm Mặc lịch sự cười nói.
"Anh Phó, tôi biết anh không thiếu tiền, nhưng anh đến đoàn làm phim vung tiền như rác, có đôi khi không phải là giúp Lăng Hiểu đâu."
"Anh đang nói, hành vi của tôi rất thấp kém sao?" Phó Thời Khâm cười híp mắt hỏi.
Anh ta chỉ đến mời người trong đoàn làm phim ăn một bữa, cảm ơn bọn họ từ lúc bắt đầu quay đến giờ luôn quan tâm đến Lăng Hiểu, Lâm Mặc này liền cho rằng anh đến khoe của à?
Nếu anh thật sự đến khoe của, nhất định sẽ làm sáng mù mắt chó của anh ta.
Lâm Mặc bật cười: "Dĩ nhiên là không phải rồi, nhưng làm như thế sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho Lăng Hiểu, dù sao fan hâm mộ và cư dân mạng đều không dễ dàng khống chế."