Quả nhiên, vừa mới qua nửa giờ, mấy chiếc xe đã lái vào khu biệt thự của nhà cũ nhà họ Phó.
Cố Vi Vi bế Điềm Điềm xuống xe, Phó Thắng Anh bế Hữu Hữu, không biết đoàn người đang nói cái gì, không khí rất vui vẻ.
Có điều, tiến vào cửa liền cảm giác được hơi thở âm trầm của Phó Hàn Tranh.
"Sao con lại trở về thế?" Bà Phó cau mày nói.
Phó Thời Khâm cười đến bả vai cũng run rẩy, chẳng qua không dám cười ra tiếng.
"Mẹ, mọi người đi đâu ăn cơm mà không nói lấy một tiếng."
"Tới chỗ bạn cũ của cha con, cho rằng các con sẽ không trở về, nên chúng ta liền qua đó." Bà Phó nói.
Phó Hàn Tranh xụ mặt.
"Con đã nói qua với mọi người, đừng tùy tiện mang Vi Vi và hai đứa bé đi ra ngoài, xảy ra chuyện mọi người chịu trách nhiệm được không?"
"Nguyên Mộng và Nguyên Sóc đi theo, còn có vệ sĩ bên nhà cũ đều đi theo, còn muốn thế nào nữa?" Phó Thắng Anh hỏi.