Phó Hàn Tranh còn đang nghĩ hết cách làm sao dỗ cô, Hà Trì trốn ở góc hành lang đã gọi điện thoại cho Phó Thời Khâm.
"Xong rồi, xong rồi, chị dâu cậu phát hiện rồi."
"Phát hiện cái gì?" Phó Thời Khâm không hiểu ra sao.
"Chị dâu cậu đến kiểm tra với anh cậu, tôi không cẩn thận nói lỡ miệng, chị dâu cậu phát hiện chuyện anh cậu giả vờ bị thương rồi." Hà Trì vừa dán sát vách tường nhìn văn phòng mình, vừa nói.
Phó Thời Khâm nghe xong, hít một hơi sâu, "Vậy sao cậu còn sống?"
"Cứu mạng, tôi cảm thấy sắp bị anh cậu diệt khẩu rồi." Hà Trì oan ức nói.
Phó Thời Khâm nghe xong, ra vẻ lực bất lực tòng tâm thở dài.
"Tôi cũng không thể nào cứu được cậu, trừ phi đi cầu xin chị dâu tôi."
Trên đời này người có thể chế ngự được anh anh ta cũng chỉ có chị dâu.
Hà Trì khóc không ra nước mắt, "Sớm biết thế tôi sẽ không nhúng tay vào vũng nước đục này."