Phó Hàn Tranh nghe vậy, chợt cảm thấy đầu gối đau nhói.
Thôi đi, vẫn không nên nói thật, hậu quả hơi có nghiêm trọng.
Cố Vi Vi nói xong, ngẩng đầu nhìn anh.
"Cho nên anh lừa em chuyện gì?"
"Không có, chẳng qua ví dụ một chút thôi." Phó Hàn Tranh cười chân thành.
Nhưng Cố Vi Vi mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, để kịch bản xuống.
"Không lẽ là chúng ta không hề ở bên nhau sao?"
"Trời đất chứng giám, chúng ta vẫn luôn bên nhau, Nguyên Sóc và Nguyên Mộng đều biết."
Phó Hàn Tranh nghĩ mình nói chuyện đó làm gì, bây giờ thì hay rồi, khiến cho cô nghi ngờ.
"Hay là Hữu Hữu và Điềm Điềm là của anh và người khác, không phải do em sinh?"
Hai đứa bé giống anh như đúc, không hề giống cô.
Nếu lừa gặt cô chuyện này, vậy chỉ có thể là của anh và người khác, không thể là của cô và người khác được.