Cố Vi Vi nhìn dấu răng trên vai Phó Hàn Tranh, càng không có mặt mũi hỏi tới nữa.
"Rõ ràng tay anh bị thương, em say đến hồ đồ, anh còn không biết chạy sao?"
Phó Hàn Tranh bật cười: "Tại sao anh phải chạy?"
Muốn cầu mà không được, chạy cái gì mà chạy?
Nhưng xem ra trước kia cô lấy cớ tay anh bị thương, luôn từ chối thân mật là thật sự lo lắng vết thương của anh.
Cố Vi Vi ném hộp bao cao su vào thùng rác, sau đó đi thay quần áo, nhân tiện tìm đồ cho Phó Hàn Tranh.
"Dù sao anh không mặc quần áo, đi tắm đi."
Lúc nói chuyện cô đưa lưng về phía giường tìm đồ.
Phó Hàn Tranh thấy một loạt phản ứng của cô, không nhịn được cười, rời giường đi đến phòng tắm.
Qua một lúc, gọi Cố Vi Vi đưa quần áo cho anh.
Cố Vi Vi cầm đồ đến, trước khi vào quên nhắc nhở Phó Hàn Tranh xoay qua chỗ khác, vừa đi vào đụng chính diện anh, bị dọa sợ xoay người muốn ra ngoài, kết quả đụng đầu vào cửa.
"Anh không thể xoay qua chỗ khác sao?"