Nhưng mà, Phó Hàn Tranh không có chút ý áy náy nào.
Thật vất vả cô mới muốn ngủ ở phòng ngủ chính, làm sao có thể để cô ngủ trên mặt đất.
Thế nhưng, nói thẳng ra chắc chắn không ổn, cho nên trực tiếp lấy đi phương tiện ngủ trên đất của cô, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngủ trên giường.
"Chờ Điềm Điềm trưởng thành, em nhất định phải nói cho nó biết, cha ruột của nó đối xử với nó như thế nào." Phó Thời Khâm bất bình thay cháu gái.
Phó Hàn Tranh lạnh lùng liếc anh ta một cái, "Nói chuyện chính."
Phó Thời Khâm lập tức thu hồi vẻ mặt cợt nhả, nghiêm túc tiếp tục công việc báo cáo vừa rồi.
Cố Vi Vi ở phòng ngủ chính xoắn xuýt một hồi lâu, cho dù lên đã lên giường đi ngủ nhưng vẫn lo Phó Hàn Tranh sẽ trở về.
Mãi cho đến đến mười hai giờ, thấy Phó Hàn Tranh vẫn chưa trở lại, cũng yên lòng ngủ.
Sau khi cô ngủ rồi, Nguyên Mộng dẫn Nguyên Sóc trở về, tới cùng bọn họ còn có Carman Dorrance.