Hoàng hôn buông xuống, đám Nguyên Mộng và Phó Thời Khâm Phó, Phó Thời Dịch mới lục đục trở về.
Hai ông chú vừa về đã đến chơi đùa với hai đứa bé, Cố Vi Vi liền trở về phòng Nguyên Mộng, vốn là muốn yên lặng nghỉ ngơi một lúc, kết quả nhìn thấy đống ảnh Nguyên Mộng xếp đống trên bàn. Ma xui quỷ khiến cô lật ra nhìn, có ảnh cưới ở nước ngoài, có ảnh cầu hôn, còn có ảnh sinh nhật, cũng có ảnh chụp hàng ngày....
Gần như mỗi tấm ảnh nào bản thân cô cũng cười đến vô cùng ngọt ngào. Cái loại hạnh phúc ngọt ngào này đều giống như sắp tràn ra khỏi tấm ảnh.
Mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra cái gì, rốt cuộc cô đã quên mất những gì?
Nguyên Mộng lên tầng, vừa thấy cô đang xem những tấm ảnh đó thì dựa vào cửa hỏi:
"Làm sao, nhớ ra cái gì rồi à?"
Cố Vi Vi ném ảnh lên bàn, "Em chỉ thu dọn bàn thôi."
Nguyên Mộng bĩu môi, "Xuống tầng đi, bữa tối xong rồi."