Cố Vi Vi vốn luôn canh chừng phía Phó Hàn Tranh, vừa xem anh đi về phía mình, cô cảnh giác đưa tay sờ con dao gọt trái cây đằng sau túi.
Nguyên Mộng đi sau Phó Hàn Tranh, nhìn thấy động tác của cô liền biết rằng cô đang cầm dao.
Thế nên đành dở khóc dở cười đến ngồi bên cạnh cô, đè tay cô xuống.
Ở đây là nước Hoa lại còn là nhà họ Phó, em nhẫn nhịn chút đi.
Cố Vi Vi sau khi được cô nhắc nhở, ngẫm lại thấy cũng đúng, lỡ như mình ở đây cầm dao manh động làm bị thương Phó Hàn Tranh, nhất định là không thể trốn thoát.
Nếu không anh ta mất mạng, cô cũng sẽ bị kiện.
Phó Hàn Tranh ngồi xuống đối diện cô, hỏi:
"Chuyện tối hôm qua, em không nhớ gì hết sao?"
"Tối hôm qua…Tối hôm qua có chuyện gì sao?" Ánh mắt Cố Vi Vi hiện lên tia hoảng hốt, rõ ràng là biểu cảm chột dạ.
Phó Hàn Tranh vốn là tâm tình đang không vui, nhưng cũng bị bộ dạng này của cô làm cho vui vẻ.