Cố Vi Vi nhìn anh mắt khiếp sợ của anh ta, lạnh lùng cười một tiếng.
"Sao thế, anh rất ngạc nhiên khi tôi biết bọn họ ở khu nhà cũ à?"
Chuyện đã đến nước này, Cố Tư Đình còn không hiểu được, thật đúng là uổng công anh ta ở trên thương trường người lừa ta gạt nhiều năm như thế.
Cố Tư Đình run rẩy nói: "Vi Vi, em… Lừa anh."
Khó trách anh ta cảm thấy sau khi tỉnh dậy, ánh mắt và sắc mặt của cô đều khác xa hôm qua, thì ra cô đã sớm nhớ lại tất cả.
Hoặc là nói, từ trước đến giờ, trí nhớ của cô không bị thiếu hụt.
Từ đầu đến cuối, cô chỉ diễn cho anh ta nhìn, anh ta thế mà còn tin tưởng.
Cố Vi Vi cười nói: "Dù sao, tôi cũng làm diễn viên lâu như thế mà."
Trí nhớ của cô dĩ nhiên không bị thiếu hụt giống như những gì anh ta mong muốn, chẳng qua sau khi hiểu rõ hậu quả của thí nghiệm này, cô từng bước giả bộ mình giống như bị mất một phần trí nhớ.