Từ sau khi mất trí nhớ, Cố Vi Vi không còn yêu cầu xem con.
Thậm chí, ngay cả khi Cố Tư Đình nhắc tới đứa bé kia, thậm chí nói cho cô đứa bé bị bệnh, cô đều không có bất cứ phản ứng gì.
Cái này làm cho Cố Tư Đình hoàn toàn tin tưởng thí nghiệm thành công, rốt cuộc cô vì đứa bé kia mới cam nguyện trở về.
Nếu không phải thật sự quên mất, cô khi nghe đến tin con bị bệnh, không thể một tia ánh mắt biến hóa đều không có.
Hơn nữa, hiện tại cô giống như còn nghĩ rằng anh ta không biết cô là ai.
Cho nên, vẫn luôn thật cẩn thận che dấu cảm xúc của chính mình, giả như không quen biết anh ta.
Bộ dáng này, giống y hệt lúc anh ta gặp cô mà anh ta không biết cô là Vi Vi.
Ước chừng là sợ phản ứng quá mức mãnh liệt sẽ khiến cho anh ta hoài nghi, sau mấy lần yêu cầu rời khỏi nơi này bị từ chối, Cố Vi Vi không nhắc lại nữa.
Chẳng qua có chút đứng ngồi không yên, giống như là đang nghĩ đối sách để có thể rời đi.