Sau khi Cố Tư Đình và Hắc Điền Chí Hùng rời đi, Nguyên Sóc và mấy người Hắc Điền Huệ Tử vẫn luôn quanh quẩn bên ngoài cửa phòng Cố Vi Vi.
Lạc Thiên Thiên gõ cửa hồi lâu nhưng không có ai đáp lại liền nhìn nhìn mấy người Nguyên Sóc.
"Hiện tại phải làm sao bây giờ, chúng ta có phải nên báo cho Phó Hàn Tranh một tiếng hay không?"
"Tạm thời không được." Nguyên Sóc ngăn Lạc Thiên Thiên đang chuẩn bị gọi điện thoại báo cho Phó Hàn Tranh lại.
Lạc Thiên Thiên giương mắt nhìn anh:
"Mấy người đều nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Vi Vi rồi đấy, nếu lại tiếp tục gạt Phó Hàn Tranh thì nhỡ mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn thì sao?"
Hơn nữa, bây giờ Cố Tư Đình không cho bọn họ gặp cô, chuyện này thì khác gì đang cầm tù cô chứ?
"Nhưng bây giờ có nói cho cậu ta thì có thể làm được gì?" Nguyên Sóc trầm giọng nói.
Bây giờ có nói cho Phó Hàn Tranh thì cũng chỉ làm tăng thêm những mối muộn phiền.