Hoàng hôn buông xuống, đã đến giờ ăn tối của nhà họ Cố.
Hắc Điền Chí Hùng lên lầu gõ cửa.
"Cô Vi Vi, tổng giám đốc Cố kêu tôi mời cô xuống lầu dùng bữa tối."
"Tôi không muốn ăn." Cố Vi Vi cửa cũng không mở, trực tiếp từ chối lời mời.
Hắc Điền Chí Hùng ở ngoài cửa im lặng mấy giây, nhắc nhở.
"Nếu như cô Vi Vi còn muốn thuận lợi nhìn thấy đứa bé kia vào ngày mai, vẫn nên đi thì tốt hơn."
Cố Vi Vi mấp máy môi, lại giở cái trò này nữa.
Hiện tại ngoại trừ lấy an nguy của Hữu Hữu ra uy hiếp cô, anh ta cũng không làm được cái gì khác chút sao.
Hắc Điền Huệ Tử mở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hắc Điền Chí Hùng đứng ở ngoài.
"Nhiều năm như vậy, tôi đúng thật là nhìn lầm anh rồi."
Cố Tư Đình nổi điên, Hắc Điền Chí Hùng còn ủng hộ anh ta làm xằng làm bậy.
Vẻ mặt Hắc Điền Chí Hùng không gợn sóng.
"Huệ Tử, em cần phải trở về, con của em cũng rất nhớ mẹ, hơn nữa em ở đây cũng không thay đổi bất cứ chuyện gì."