Sắp xếp tất cả xong, anh cầm điện thoại suy nghĩ nửa ngày, mới gọi điện thoại cho Cố Vi Vi.
Cố Vi Vi vừa nhận điện thoại, lo lắng hỏi thăm.
"Đã tìm được chưa? Đã tìm được Hữu Hữu chưa?"
"Chúng ta tìm được chỗ đó rồi, nhưng bọn họ đã rời đi." Phó Hàn Tranh nặng nề thở dài một hơi.
Cố Vi Vi nghĩ đến cú điện thoại Cố Tư Đình gọi đi khi rời khỏi phòng thí nghiệm kia, vỗ trán thở dài một hơi thật sâu.
"Chắc Cố Tư Đình đã thông báo cho bọn họ rút lui."
Manh mối rõ ràng như vậy, cô có thể chú ý tới, Cố Tư Đình lúc đó cũng nghe, không có khả năng không có để ý được.
"Đã truy xét được chiếc xe bọn họ dùng để rời đi, bọn anh đã đang đuổi theo." Phó Hàn Tranh nói.
Cố Vi Vi nghe vậy, lo lắng nói.
"Không cần phải cứu người ở trên đường, quá nguy hiểm."
Nếu như đối phương là lái xe mang theo thằng bé, bọn họ đuổi theo cứu người, lỡ như xảy ra tai nạn xe cộ, thằng bé nhỏ như vậy làm sao chịu đựng được.