Hắc Điền Huệ Tử mím môi im lặng một lát, kiên quyết nói.
"Nếu quả thật đến một bước đó, tớ sẽ đi chung với cậu."
Có lẽ, cô cũng thể giúp được cô ấy cái gì, nhưng là ít nhất có thể giúp cô ấy truyền lại tin tức cho Phó Hàn Tranh.
Cố Vi Vi nở nụ cười cay đắng, im lặng gật nhẹ đầu.
Chỉ là, chỉ mong thật sự không cần đi đến một bước đó.
Cô không sợ về nhà họ Cố, nhưng lại sợ hành động như vậy sẽ làm cho Phó Hàn Tranh đau lòng khổ sở.
Anh luôn trăm phương ngàn kế bảo vệ an toàn của cô và bọn nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn để Cố Tư Đình tìm được sơ hở, không chỉ có Hữu Hữu rơi vào nguy hiểm, mà ngay cả cô cũng không thể không quay về nhà họ Cố.
Hắc Điền Huệ Tử còn muốn nói gì nữa, lại nghe được tiếng bước chân của bà Phó, thế là ngừng nói.
Bà Phó bưng bình sữa đi vào, "Nhiệt độ vừa đủ có thể uống."
Cố Vi Vi nhận lấy bình sữa, ngồi ở trên ghế salon dành cho hai người, trước tiên cho con gái ăn.