Ba người các cô ngồi ở ven đường đợi gần một tiếng, Lenine mang theo những người còn lại chạy tới.
Mấy chiếc xe dừng lại ven đường, bà Phó và bà cụ Phó vội vã xuống xe đi tới, nhìn thấy chiếc xe bị lật lại đụng vào cây thì trong lòng hoảng sợ.
Cố Vi Vi thấy bọn họ qua đây, lập tức đứng dậy đón.
"Bác gái, bà nội Phó."
Bà Phó nhìn trán cô có một vết máu, lo lắng hỏi.
"Sao lại bị thương, còn bị thương ở đâu nữa không?"
Cố Vi Vi đưa tay sờ trán, lúc xe bị lật thì đụng một cái nên chảy máu một chút.
Chỉ là lúc này vết máu đã khô.
"Không sao, chẳng qua là lúc lật xe bị đụng một cái, cũng không bị thương nặng đâu ạ."
"Lật xe?!" Bà cụ Phó bị dọa sợ run lên.
"Thật sự con không có bị thương, đừng lo lắng." Cố Vi Vi cười một tiếng, tỏ vẻ cho các bà yên tâm: "Hữu Hữu và Điềm Điềm đâu ạ?"
"Ở trên xe, vẫn đang ngủ."
Bà Phó vừa nói vừa quan sát cô từ đầu đến chân, xem còn bị thương ở đâu nữa không.