Lúc Cố Vi Vi và Hắc Điền Huệ Tử nói chuyện, Nguyên Mộng đi qua một bên gọi điện thoại thông báo cho đám người Lenine phía sau.
"Đã cứu được rồi, chúng tôi chờ ở phía trước, bây giờ mọi người chạy qua đây tập hợp rồi đi tiếp."
Bên này có một chiếc xe hư, còn có mấy người bị thương, hơn nữa còn bắt giữ hơn mười người, thật sự không thể quay về đón bọn họ được.
Dù Lenine luôn luôn bình tĩnh nhưng khi nghe được tin thì giọng cũng run lên.
"Thật sự cứu được rồi sao?"
"Phải, cũng may cô ấy phối hợp nên tất cả đều rất thuận lợi." Nguyên Mộng nói.
Lenine ở đầu điện thoại bên kia thở phào nhẹ nhõm: "Vậy bà chủ có bị thương không?"
Nguyên Mộng nhìn thoáng qua Hắc Điền Huệ Tử đang nói chuyện với Cố Vi Vi, nói.
"Không có, chỉ trầy da một chút, cũng đã bắt được người, rất an toàn."
Thật may là kịp thời cứu cô về mà không bị thương gì, nếu không bây giờ cô ấy thật sự muốn điên rồi.